Vô Thường
Tác giả: Nguyễn Bảo Trung
Vô Thường là một cuốn sách được Tác giả góp nhặt từng câu chuyện nơi bệnh viện dưới góc nhìn đầy nhân văn của một bác sĩ, hằng ngày anh phải đối diện với rất nhiều người đang lâm vào cảnh sinh – tử. Có những câu chuyện đọc xong khiến chúng ta không thể kiềm nén cảm xúc, nước mắt cứ thể tự tuông rơi. Hóa ra quy luật của cuộc sống là như thế, “cái chết” đánh dấu sự chấm hết của một cuộc đời con người. “Án tử” ấy có thể tìm đến chúng ta bất cứ lúc nào, cho nên dù có sợ hãi cũng vô dụng. Hãy sống thật ý nghĩa bạn nhé, để khi nhắm mắt xuôi tay bạn sẽ không cảm thấy hối hận vì bất cứ điều gì.
Vô thường được hiểu là “không chắc chắn” “thay đổi”, “không trường tồn”. Vô thường là một trong ba tính chất của tất cả sự vật. Vô thường là đặc tính chung của mọi sự sinh ra có điều kiện, tức là thành, trụ, hoài, không. Cuộc đời con người là vô thường, chúng ta đều phải đối diện với vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử. Theo quy luật này, con người sinh ra, lớn lên rồi trưởng thành về già rồi ốm đau bệnh tật, và cuối cùng qua đời. Nhưng đôi khi, chúng ta bắt gặp những số phận bị tai nạn bất thường xảy ra cướp đi mạng sống. Điều này luôn xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống. Cho nên hiện tại chúng ta hãy sống hết mình cho ngày hôm nay, bởi không một ai có thể biết trước được liệu ngày mai của bạn có đến hay không?
Cuốn sách được viết dưới ngòi bút của một bác sĩ nhưng nó không hề khô khan hay khó hiểu, bởi những gì được Tác giả truyền tải trong cuốn sách không chỉ là những mẩu truyện ngắn về con người, mà còn là những dòng triết lý đạo Phật, những câu hát của Trịnh Công Sơn được lồng ghép vào một cách tự nhiên. Và đằng sau những mẩu truyện ngắn ấy mình cảm nhận được tấm lòng cao cả của một người bác sĩ với tâm hồn đẹp và thánh thiện. Anh mong muốn có thể truyền tải những giá trị cuộc sống ấy đến gần hơn với con người, với xã hội.
“Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.
Tôi thấy lòng mình bỗng chật. Những gì trước đây tôi cho là đúng, bây giờ tôi đâm nghi ngờ. Những gì trước đây tôi luôn theo đuổi, giành giật để có, bây giờ thấy chẳng còn quan trọng nữa.
Những tay thét ra lửa, những tay sừng sỏ mà tôi từng kính nể, bỗng dưng tôi thấy họ bình thường. Họ cố gắng dùng đôi bàntay chứng tỏ mình, khuếch trương mình, những cái họ có được chỉ là thứ trơ trẽn. Họ không bình yên trên vật chất họ có được. Họ khoác những chiếc áo sang trọng, tay đeo đầy những kim cương, xịt toàn nước hoa hảo hạng, nhưng không bao giờ có mùi hương thanh tao, dịu ngọt, toả lan khắp bầu trời.
Tôi bị ám ảnh, vì trong tôi hoài thai một lối sống. Tôi muốn thoát khỏi bàn tay của chính mình. Tôi là người tìm kiếm bàn tay đẹp.Bàn tay biết dang ra, biết sẻ chia là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nắm lấy tay người bất hạnh hơn mình để cùng bước là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nâng niu, gìn giữ cái đẹp, cái chân, cái thiện, là bàn tay đẹp. Và hàng ngàn định nghĩa về bàn tay đẹp khác.Có bàn tay cầm nắm rất nhiều, có thể điều khiển người khác. Có bàn tay xoè ra ăn xin từng đồng lẻ bố thí. Có bàn tay khéo léo làm nên những tuyệt tác nghệ thuật.
Có bàn tay vụng về chỉ làm đổ vỡ mọi thứ khi chạm vào. Có bàn tay cho đi. Có bàn tay giữ lại. Nhưng khi về với đất, bàn tay nào cũng rỗng. Rỗng tuyệt đối.Vậy sao không ướp hương cho đôi tay mình, tôi tự hỏi lòng như thế. Có hàng ngàn cách ướp hương, ướp hương thánh thiện, âm thầm, khiêm cung, bé nhỏ, mà hương thơm lại bay vượt mọi không gian.
Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.”
Đánh giá
There are no reviews yet