Quên Được Cứ Quên
Tác giả: Nguyễn Duy Quyền
Quên Được Cứ Quên
“Khói luôn là đặc sản miền Tây trong lòng tôi. Khói từ chái bếp hiên nhà, khói đốt đồng hay khói thơm mùi rơm rạ nướng con cá lóc quệt nước mắt nước mũi đợi chờ, hay khói từ những bữa ngon má nấu, tất thảy tạo thành những ký ức chẳng tuổi tên nhưng dai dẳng và không bao giờ phai nhạt, nhất là những khi trời gần sáng, tiếng con gà gáy lấp lửng xa xa, mùi khói bếp rơi tận giường, sao mà ấm cúng! Bắt đầu từ ngày cũng là khói, lưng chừng ngày ra đồng cũng khói, tối cũng khói un muỗi cay xè sống mũi… Dường như khói muốn người ta khóc để nhớ, để không thể quên những gì thuộc về mình.
Khói…tan biến lâu rồi! Mà cái đuội quêt sâu vô ký ức, đánh dấu riêng lãnh thổ của chính mình, để sau này cho dù mất dạng người ta vẫn nhớ mùi nồng ấm quê nhà, mùi của một trời nỗi nhớ”
(Trích “Khói và tách trà của ngoại”)
Đánh giá
There are no reviews yet